Con đường chết chóc nhất nước Anh

Khám phá Thứ 7, 24/10/2020 15:15:42 PM Theo Vnexpress, Washington Post

Đi bộ đường dài trên Broomway là cuộc dạo chơi tuyệt vời nếu bạn tránh được mìn, thủy triều và cát lún.

Nằm trên bờ biển phía đông Essex, phía cửa sông Roach là đảo Foulness. Một trong các cách để ra đảo bộ dọc theo các bãi triều của vùng đồng bằng rộng lớn gọi là Maplin Sands khi nước rút. Con đường xuyên biển này được gọi là Broomway, và cũng được mệnh danh là nguy hiểm nhất nước Anh. Không khó để những người hoài nghi về cái tên này tìm ra được bằng chứng nói về độ nguy hiểm của con đường.

Người đi trên Broomway còn có thể bị cuốn vào triều cường và đây là một trong những mối đe dọa tồi tệ nhất. Khi đó, bạn hầu như không thể nhìn thấy bờ biển. Ảnh: Jon Combe/Amusing Planet

Người đi trên Broomway còn có thể bị cuốn vào triều cường - một trong những mối đe dọa tồi tệ nhất. Khi đó, bạn hầu như không thể nhìn thấy bờ biển. Ảnh: Jon Combe/Amusing Planet

Khi thời tiết tốt, con đường dường như vô hại và là địa điểm lý tưởng để du khách đi bộ đường dài. Nhưng khi thủy triều lên, tốc độ nước ngập trên con đường nhanh hơn con người có thể chạy. Trong vòng vài phút, nước từ chân dâng lên đến hông, rồi lên đến ngực một người bình thường và Broomway biến mất. Rất nhiều người đã mất mạng khi gặp sự cố trên.

Nếu trời mưa hay có sương mù, chúng ta dễ dàng mất phương hướng và có thể đi lạc vào chỗ bùn mềm hoặc cát lún. Nếu không thể vào đất liền trước khi thủy triều lên, có thể bạn sẽ phải đối mặt với tử thần.

Bên cạnh đó, con đường còn vắt qua một khu vực thử nghiệm các loại vũ khí của Bộ Quốc phòng Anh. Quân đội thường bắn vào khu vực Maplin Sands và cửa sông Thames, tạo thành các vũng sâu. Nhưng vũng này bị thủy triều lấp đầy bằng phù sa, tạo thành những hố cát lún mà mắt thường không thể nhìn thấy. Nếu bạn rơi vào đó hoặc đạp phải những quả lựu đạn chưa nổ, khả năng tử vong chắc chắn rất cao. Hàng thế kỷ qua, nơi đây trở thành đấu trường sinh tử của hàng trăm người xấu số.

Khi nước rút, người dân có thể đi bộ từ đất liền ra đảo và ngược lại. Dù đảo Foulness là khu vực quân sự, do quân đội kiểm soát, số ít dân thường vẫn sinh sống ở đây. Họ trồng một vài loại cây để thu hoạch trên những mảnh đất được thuê lại từ chính phủ. Trên ảnh là Toni Dawson, vợ của hướng dẫn viên Dawson và William Booth. Ảnh: Tori Ferenc/Washington Post

Khi nước rút, người dân có thể đi bộ từ đất liền ra đảo Foulness. Dù hòn đảo này là khu vực quân sự do quân đội kiểm soát, số ít dân thường vẫn sinh sống ở đây. Họ trồng trọt trên những mảnh đất được thuê lại từ chính phủ. Trên ảnh là Toni Dawson, vợ của hướng dẫn viên Dawson và William Booth. Ảnh: Tori Ferenc/Washington Post

Ngay phía đầu đường là một tấm biển cảnh báo màu vàng, với dấu chấm than rõ ràng để thông báo với mọi người rằng, nơi đây thực sự nguy hiểm. Nhưng bất chấp lịch sử chết chóc và thực tế đáng sợ, nó vẫn là một điểm đến thu hút các du khách ưu mạo hiểm đến thực hiện một chuyến đi bộ đường dài giữa biển mênh mông.

Nhiều du khách đã miêu tả đây là một hành trình "đầy mê hoặc". Nhà văn nổi tiếng người Anh Robert Macfarlane cũng từng dạo chơi trên Broomway. Trong cuốn sách "The Old Ways: A Journey on Foot" xuất bản năm 2013, ông viết: "Cuộc đi bộ ra biển giống như một hành động điên rồ, một lối đi vượt ra ngoài thế giới này. Nó không phải hành trình nguy hiểm nhất, nhưng là con đường bí ẩn nhất tôi từng đi".

Những du khách muốn trải nghiệm đi bộ đường dài trên Broomway thường phải thuê một hướng dẫn viên địa phương - những người nắm rõ nơi này như lòng bàn tay. William Booth, một du khách Mỹ và là chánh văn phòng đại diện của Washington Post tại London, đã nhờ Brian Dawson, một hướng dẫn viên 76 tuổi, dẫn đường trong chuyến tham quan vào tháng 7/2019.

Trên ảnh là  Jim Mackenzie và Tim Fraser (phải), hai du khách cùng đi trong tour với William Booth. Ảnh: Tori Ferenc/Washington Post

Trên ảnh là Tim Fraser (phải) và Jim Mackenzie, hai du khách cùng đi tour với William Booth. Ảnh: Tori Ferenc/Washington Post

Mọi người đi ủng và tay cầm gậy, rồi bắt đầu chuyến thám hiểm của mình. Theo kinh nghiệm của Dawson, cả đoàn quay lại nếu trời có gió. Suốt chặng, hướng dẫn viên già liên tục nhắc nhở du khách chú ý khi di chuyển, bám sát ông và không được lang thang.

Khi đã đi được một đoạn xa bờ, Booth phóng tầm mắt nhìn ra khoảng nước mênh mông trước mắt. Anh cảm thấy thật khó để phân biệt phương hướng và thừa nhận, nếu bị rơi vào ma trận này, một người không có thiết bị định vị hoặc la bàn, sẽ dễ dàng lạc đường ngay khi sương mù xuất hiện.

Nhưng điều này lại kích thích Jan Knight, cựu quân nhân 46 tuổi và đang làm giáo viên. "Tôi thích một thứ gì đó đặc biệt. Và con đường này chính là thứ đó". Ở phía biển, những tuabin gió vẫn quay. Ngoài khơi là các tàu chở dầu, hàng và tàu du lịch. Chúng xuất hiện trong chốc lát, rồi lại bị bao phủ trong mây mù.

Dawson nói khi thủy triều dâng và nước của biển Bắc bao phủ Broomway, con đường nhanh chóng trở thành nơi nguy hiểm. Nước lên rất nhanh, đến từ mọi hướng và con người khó có thể đối phó với hoàn cảnh này.

"Bạn có thể bơi ngược dòng được suốt 3 km không?", Dawson hỏi. Tuy nhiên, chỉ cần khách du lịch có Dawson hướng dẫn, quan sát biểu đồ thủy triều, điện thoại di động định vị vị trí từng người; chuyến đi sẽ ổn thỏa.

Ý kiến bạn đọc